May 30, 2015

A Tribute to Gaylord Barr

Dear friends

With profound sadness I want to let you know that Gaylord Barr passed away this morning after a brief battle with cancer.

Gaylord Barr did not work at the border refugee camps, but those of us who passed through Galang or PRPC on our last leg of the journey to freedom might have been lucky to know him. His kindness, his gentle smile, his humility, his caring made us feel so special, so important about ourselves.

We the refugees are indebted forever to his kindness, to his caring for the underprivileged wherever he was. We can never say enough good things about Gaylord, nor words can describe it, but we all want to say, thank-you, Gaylord! We love you

And please let us celebrate your life.

A tribute to Gaylord from John Duffy:
I received word that Gaylord Barr passed peacefully this morning at home in the company of family and beloved friends. If you knew him, you knew Gaylord as a kind, generous, compassionate, and beautiful soul. When he listened to you, and he was always willing to listen, he made you feel you were the only person in the room, the only possible person on the planet. And his dry wit could leave you laughing so hard your sides hurt.

But those words do not capture Gaylord's passion for justice and his lifelong indignation at injustice. Wherever he lived, in Morocco, Indonesia, the Philippines, Roanoke, he was on the side of the less powerful, the refugees and immigrants. So many loved him, and he loved them back.

I will miss my friend but forever be thankful for the time we shared, and for all he taught me. Horseman, pass by.




May 29, 2015

A clip to tribute and honor Fr Pierre Ceyrac . s.j on this day May 30


On this day 30 May, We remember our Friend, our Savior, our great benefactor...Father Pierre
Ceyrac.s.j...

We know that He is continuosly watching us, guarding us , protecting us from the above....as if it was yesterdays, or some over 30 years ago...He is still being among us in each and every one of us...
Father May you rest with us forever....(Peter Trinh)

**



Video courtesy of Peter Trinh

Father Pierre Ceyrac: A life of service

A life of service

Father Pierre Ceyrac, S.J., who was honoured by the French Government recently, has devoted all his life to the service of the poor and the needy.
 
ASHA KRISHNAKUMAR


FOR over 60 years he has worked for the poor and the needy. He has also served refugees in strife-torn Rwanda and in Cambodia. He takes care of the basic needs of some 18,000 poor and abandoned children in Tamil Nadu. He works for the cause of women, peasants and Dalits. And Father Pierre Ceyrac, S.J., has gone about doing all this work ever so quietly.
The services rendered by the 84-year-old French missionary came into focus last fortnight when the French Government conferred on him the Chevalier De La Legion D'Honneur for a lifetime dedicated to the cause of the poor and the deprived. According to Claude Blanchemaison, the French Ambassador to India, the decision to honour Fr. Ceyrac was taken at the initiave of French President Jacques Chirac himself.
But Fr. Ceyrac is self-effacing. All he has done, he says, is to make the poor, the destitute and the sick feel cared for. According to him, "more than doing something for them, what is important is to make them feel wanted and cared for".
Born in 1914 in the French province of Limozane, Pierre Ceyrac grew up in a large family along with five brothers and a sister. Keen to serve the poor, he joined the Society of Jesus in 1931. His interest in Third World issues, particularly those concerning India, led him to learn Sanskrit in the University of Paris. In 1937 he came to Chennai, where he took a bachelor's degree in Tamil literature at Pachaiyappa's College.
He became a priest in 1945 and moved to Loyola College in 1951 when he was appointed adviser to the All India Catholic University Federation (AICUF), which was then active in 86 universities. The next year he became AICUF's chaplain-general, a post he held for 16 years.

K. PICHUMANI
Father Pierre Ceyrac, S.J.
As the national adviser to AICUF, then as its chaplain-general, and later as a missionary-social worker, Fr. Ceyrac encouraged activism among the youth, and organised camps, conventions, seminars and consultations. He made students work in the rural areas and encouraged them to discuss and share their experiences and problems with others. A pioneer in the National Service Scheme (NSS) movement, Fr. Ceyrac is convinced that more than reading and hearing about socio-economic and political realities, students need to experience them.
According to Dr. S. Joseph Amal Packiaraj, Professor of English, Loyola College, who has known Fr. Ceyrac for 35 years, in the early 1950s when Jawaharlal Nehru gave a call to the youth to "build a new India", Fr. Ceyrac gave the youth the slogan: "We are the India. We are the revolution." He launched a drive to sensitise students to the needs of the country and make them realise where they can serve best. For this he organised leadership education programmes, workshops and training camps with focus on rural India. Of the thousands of students influenced by Fr. Ceyrac, a large number today serve the country as senior officials and political leaders in government.
After working with AICUF for 16 years he was involved in rural and child development projects for the next 13 years, concentrating on those interior villages of Tamil Nadu's drought-prone Ramnad district (now divided into Ramanatha-puram, Sivaganga and Virudhunagar districts) where government schemes hardly reached. He started an 'Operation 1,000 Wells' programme and helped take new farm technologies to poor farmers.
In 1980, he was chosen by Caritas India, an international Christian Charity organisation, to head a 12-member team, including doctors and nurses, posted to the Thai border to help Cambodians rendered refugees following the Khmer Rouge action. Although the other members of the team returned to India at the end of their six-month term, Fr. Ceyrac stayed on there for 14 years serving the victims of landmine blasts. He then went to serve the refugees in Africa's strife-torn Rwanda for a year. He returned to India in 1994.
IT was with reluctance that the media-shy missionary (who says "publicity spoils people as they become self-conscious") agreed for a "small chat". At the Loyola College Jesuit residence in Chennai, where he has spent almost half a century, the octogenarian briskly walked into the visitors' lounge, apologised for a slight delay and began talking passionately about the poor, helpless children, widows and Dalits, and on current political and social issues.

LES JESUITES: OU LA GLORIE DE DIEU
A young Father Ceyrac, with a group of children, in an undated photograph. The French missionary today takes care of the basic needs of some 18,000 poor and abandoned children in Tamil Nadu.
Fr. Ceyrac comes across as a simple, passionate, progressive, secular and tough human being with the fire and zeal to serve the poor and the destitute burning brightly in him.
Fr. Ceyrac classifies his work into four areas. First is emergency or charity work, where help to the needy is rendered on an emergency basis. Relief work during floods and providing aid to the critically ill come under this category.
A second area relates to social work. Sending poor and abandoned children to school, and helping destitute women, widows and youth to acquire skills to take care of themselves, fall in this category.
The third category relates to development work. Under this comes his work in the dry, drought-prone interior villages of Ramanathapuram, Sivaganga and Virudhunagar districts.
The fourth task relates to "liberation." For instance, mobilising Dalits to fight for their rights. The liberation of human beings, he says, is the aim of all his work. His idea is that one must help the needy to help themselves, for that is ultimate liberation. Asked if he works on human rights issues too, he said, "I am fighting for the rights of Dalits to be humans, leave alone their human rights."
Interestingly, he does not run any institution nor does he operate from any fixed premises. According to him, if there is an orphanage, the children would be called orphans and society would see them differently. What he does is to help the family of, say, a widow who agrees to take care of a couple of orphans. Fr. Ceyrac then provides the person with a means of livelihood and takes care of the children (hers and the two she takes into her fold) till they complete schooling. Of the 18,000 children he takes care of, 3,000 are orphans and over a thousand have only one parent.
Fr. Ceyrac has three major programmes running in Tamil Nadu. One programme is for the children of daily wage earners and farm workers, as also for orphans and abandoned and sick children. The second is a rural development programme in Sivaganga district covering 120 villages. Under this programme, over 1,100 wells have been dug for poor farmers. And the third programme involves organising Dalits to fight for their rights. This programme also operates in Sivaganga district, covering 20 villages and three lakh people. He has formed 90 cooperatives for Dalits and other downtrodden people of the region.
Fr. Ceyrac gives credit for all this to the efforts of six men who work with him. He says, "I am just with them. That is all."
Fr. Ceyrac's basic dictum is "As much to be done for so many by so few with little means." Indeed, he has managed much, with limited resources. Getting funds, he says, has always been a problem. He relies largely on philanthropists and charitable organisations. "It is amazing," he says, "how much we can do by just touching the lives of people."
In the middle of the conversation he took a little time off to talk with one of his six lieutenants about the progress of some work in Sivaganga district. And then, with the same enthusiasm he met a couple of leprosy patients who had come seeking medical help. Putting his arms around their shoulders, he listened to their problems patiently and promised help. And, then, as he saw them off, he shook their hands. "More than giving them money it is the hand-shake and respect that matters most to them," Fr. Ceyrac then remarked.
For such a man, obviously religion or caste do not matter as much as his work. A devout Christian with a secular outlook, he considers communalism the bane of India. He is also a champion of women's causes, and supports the demand for reservation of women in Parliament and the State legislatures; but he feels that 33 per cent reservation is not enough, and that it should be 50 per cent. Politics, he says, cannot be seen in isolation from the socio-economic reality. Thus, it is imperative that women get into politics in a big way. For, change, particularly in the rural areas, can come only through women.
Quoting from the Upanishads and the Mahabharata, the French missionary-social worker sums up his life through a verse of the Tamil savant Thayumanavar: "Apart from wanting people to be happy, I want nothing else from life, God."

May 23, 2015

Người Bộ nhân cuối cùng của Trại tỵ nạn Đường Bộ VN Dong Rek-Site 2

Gia Đình anh Phạm Văn Nghệ, người Bộ nhân cuối cùng của Trại tỵ nạn Đường Bộ VN Dong Rek-Site 2....vừa được định cư tại Canada cùng một số đồng bào khác . Đây là một sự thành công và nỗ lực của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tại Canada, và các tổ chức tranh đáu Nhân quyền cho Việt Nam và được chính phủ Canada trong đó phải nhắc tới ThủTướng Stephen Harper và chính phủ của ông, TNS Ngô Thanh Hải...

Trong trường hợp của anh Nghệ, Cha Thomas Dunleavy dòng Maryknoll là người đã lập hồ sơ và đưa sang cho Trịnh Hội , cũng như phủ Cao Ủy Tỵ Nạn UNHCR để can thiệp cho trường hợp của anh Nghệ. Công việc này đã được cha bắt đầu ngay sau khi Ngài trở lại tiếp tục sứ mạng của mình tại Thái Lan vào tháng tám 2013 , qua tin tức cung cấp do anh em tỵ̣ nạn đường bộ ..., Cha đã liên lạc được với anh Nghệ và Gia đình....Việc làm của Cha được bảo mật tuyệt đối vì tình hình chống đối người tỵ nạn tại Thái rất là nguy hiểm cho mọi người. Anh em chúng tôi, cũng chính vì lý do đó, đã không đăng tải những thông tin , hình ảnh có thể gây hại tới công việc này....


Hôm nay, anh Nghệ và gia đình đã được đến bến bờ Tự do an toàn ....xin được kể lại sơ sơ những gì Cha Tom đã giúp anh Nghệ < qua đây cho thấy Cha Tom luôn luôn nghĩ đến những anh em "chú cùi"...vì họ chính là "những người đáng được giúp đỡ và là những người tỵ nạn thật sự" ... xin đăng vài tấm hình kèm để minh họa ......


Chúng ta , những người có nhiều may mắn hơn , đã được định cư sớm hơn anh Nghệ hơn gần 20 năm, nay ra cũng tạm gọi ổn định "an cư lập nghiệp" khắp năm châu bốn bể, thiết nghĩ mình cũng nên chia sẽ hay chúc mừng anh Nghệ và gia đình chân ướt chân ráo, bắt đầu tạo dựng cuộc đời sau hơn 30 năm lưu đày đất Thái, sống chui sống nhũi..cũng vì mưu chuộng hai chữ TỰ DO....Anh em chúng tôi thiết tha xin ACE, hãy rộng lượng và thân tình nghĩ đến cho gđ anh Nghệ, trong tình thân "lá lành đùm lá rách" hay "của ít lòng nhiều", "kẻ hột muối, người cục đường"...hãy giúp gđ anh Nghệ trong bước đầu gian nan này, nhất là trong bối cảnh của anh, không được hưởng những quy chế đặc biệt như chúng ta ngày trước....

Xin mọi người hãy đóng góp chút đỉnh, tại Montreal xin liên lạc với Chương OPD 514-893-5268, hay anh Thái 514-729-6066, tại Toronto , anh Phụng 905-866-8718....Chi tiết sẽ được đăng tải đầy đủ.

XIN CẢM ƠN QUÝ BẰNG HỮU XA GẦN


Peter Trinh


Cha Tom gập gỡ Nghệ tại Bangkok

Cha Tom gặp gỡ Nghệ tại Bangkok


Nghệ và cộng tác viên người Thái của cha Tom tại Bangkok




Check cuối cùng gởi cha Tom để giúp Ngài làm công tác từ thiện và giúp gđ Nghệ

Affidavit do Cha Tom ký và xác nhận rằng Ngài biết rõ về anh Nghệ


Hồ sơ cha Tom đưa sang cho UNHCR và the Voice


----------------------------
Email của Cha Tom sau khi đươc tin gđ Nghệ đến Canada...

"That is the best news I heard in a very very long time. Phan Van Nghe

didl call us and tell us he was accepted (All the family) as refugees. I

didn't tell you all because I knew it would take time and it had to be kept as low as possible for their safety (as you mentioned to me in the previous emails). However it only took a few months. That is the second good news I had this last few weeks.

A Sri Lankan family of six I which bailed out of the Immigration Detention Center after five years just arrived in Switzerland.. Peter it makes life worth while. Next month we have a 70 year old nurse former Vietnamese refugee come here for one month to help us with the Vietnamese refugees.

It may not be a good idea as we have military law.Peter on Sunday May 17th 2015 I celebrated my jubilee (40 years a priest.) We had a turn out of 600 at Assumption Cathedral. Later we had lunch for 40 special friends mostly Thai and Philippine.

Peter I am getting old I am happy it is over.

Father Tom"


Kèm theo xin gởi đến quý bạn clip đón 11 người tỵ nạn từ Thái lan qua Canada, trong đó gđ Nghệ là 4 người. <ở phút 1:01-1:07>...FREEDOM AT LAST...

For Father Tom ...MISSION ACCOMPLISHED...

For me, no more secret to keep....


Cũng tưởng nên nhắc lại Cha Tom sẽ về hưu sau chuyến mission này, Ngài sẽ trở lại Newyork vào tháng 8 hay 9 ...năm nay.


https://www.youtube.com/watch?v=d6v8Ofoau_s

April 19, 2015

Hồi Ký Tị Nạn của anh Thạch Đức

Đã sắp đến ngày 30 tháng 4 đen , đúng 40 năm cộng sản xâm chiếm miền nam VN,nay là 2015 .Tình cờ được đọc những trang hồi ký vượt biên đường bô http://landrefugee.blogspot.ca .có một số bài nóí khá đầy đủ về trại NW 82 mà từ ngày thành lập trại tôi đã ở và sống ở đó cho đến ngày cuối cùng trại phá bỏ tháng 02 năm 1983; khi mọi người dược đưa hết vào trong đất Thái. Hồi nhớ lại chặng đường đã qua ;Tôi chỉ xin viết ra đây bổ túc thêm đôi điều còn thiếu sót mà các tập hồi ký cuả chị Minh Kha, anh Trần v Phước ,anh Lê Bá B đã kể hết rồi khá đầy đủ , đều là có thật .Xin post thêm dưới đây
Hình ngày  lên xe bus lên Bangkok đi Canada :
Mary-Lợi-Thái Tài-Anh em Nguyễn Đức,tôi-
Anh em Thường Tô ,2 em nhỏ
Pananikhom 
11/5/1983
vài tấm hình mà tôi và một vài bạn lúc được vào ở trại Panatnikhom ,chờ ngày đi định cư .Có 1 tấm tiển đưa chụp trứơc xe bus để đi ra phi trường Bangkok ngày 11-05-1983. Tôi hy vọng góp được thêm một số sinh hoạt về trại NW.82 đầy đủ hơn,làm chứng cứ tài liệu tham khảo về người vượt biên đường bộ

Phỏng theo thơ Tú Xương:
Ào ạt người đi tớ cũng đi
Xe đò ,xe lữa cũng Fu-zi (Refugee)
Ra đi vợ dúi vài chỉ lẽ
Quyết chí phen này đến Chun -ri (chonburi ,tĩnh biên giới Thái)
Không vàng chẳng bạc chân cũng đi
Gian nan nguy khốn có ra gì
Tự do một cỏi ngoài rộng mở
Chí cả trai hung há sợ chi
Đường ra biên giới lánh cộng phì
Lẫn lộn đoàn buôn lủi theo đi
Trăm dặm đường mòn xương phơi trắng
Quanh rừng mìn bãi xác tử thi

hình chụp cùng Thành và các bạn khác (quên tên)
cuả trại NW82  lúc qua Panatnikhom
Tôi từ Sàigòn vượt biên ra đi ngày 15 tháng 11 năm 1981 là trước 2 ngày bầu cử quốc hội VNCS. Sáng sớm ra xa cảng miền tây qua ngã Tân Châu Châu Đốc vào Phompenh suốt gần 2 tuần bằng rất nhiều phương tiện di chuyển :ghe thuyền ,xe đò ,xe lữa,xe lôi tuk tuk,xe bò ,xe ôm,xe thồ … đủ cả ;và ngày cuối băng rừng lội bộ cả một ngày từ sáng sớm cho đến tối đến khu vực Polpot kiểm soát ;qua ngày hôm sau nửa lội tiếp ngược về vùng bọn Para, vô cùng gian nan khổ sở .Vừa trốn tránh lại luôn nơm nớp bị bắt lại. Khởi đầu đừờng đi qua gần trăm trạm kiểm soát cuả chính quyền Campuchia,bộ đội CSVN,qua bọn kháng chiến Para, đến vùng lính Polpot kiểm soát;Vì kh ông vào được đất Thái nên trở ngược về khu Para kháng chiến cuối cùng đến được binh viện Nongsamet xát biên giói Thái an toàn vào một buổi trưa ngày 24-11-1981 . Khi đến nơi tôi được bà dẩn đường đưa vào chợ trời dân tỵ nạn Campuchia Nong Samet .vô tiệm chụp hình nguyên complet với bộ đồ vượt biên để đời ;để gởi về cho vợ tôi mà nhận thêm vàng.Rất tiếc chưa tìm được tấm hình quý gía này cuả tôi đã lạc mất,hầu post lên cho thấy với bộ đồ rất ấn tượng,rất thực đúng với cách ăn mặc cuả người bản xứ đi buôn đường rừng qua Thái lúc đó;mà dân tỵ nạn đường bộ nào cũng buộc phải mặc cải trang ..Là cái quần đen củ kỷ , áo carô tay dài nhớp nhúa,có cái túi nhỏ phiá trên ngực mà mổi lần qua trạm xét tôi giả vờ luôn cúi đầu móc tiền đưa mãi lộ cho lính gát để không bị để ý,thấy mặt tra hỏi …và đăc biệt là chiếc khăn kàma rằn đen đỏ quấn ngang đầu mà tôi đã đính ngay giữa trán sừng Phật nạm vàng đã được vị sư cả chuà khmer Sài gòn làm phép và sợi giây Càtha đeo quanh cổ đi đường bình an(Vô cùng linh thiêng tôi còn giữ luôn mãi bên người).

Bà dẫn đường đưa tôi đến bịnh viên và nói có người Việt tỵ nạn ở đó,nơi ngoài bià rừng cách không xa,đến gần hơn biên giới Thái do Hồng thập tự quốc tế-ICRC chăm sóc.Ban ngày họ đến làm việc, sau chiều tối trở vô trong đất Thái. Tôi thấy có người Tây trong bịnh viện nên chạy đại vào xin giúp đở. Và tôi được bà b/s Hội ICRC này đưa vào tạm trú với nhóm khoảng trên 200 người VN tỵ nạn đã ở trước đó;trong một dãy chòi lá dài phiá sau kè vách ngo ài nhà bịnh viện.Sau khi khai báo tên tuổi, tình trạng là người đi vượt biên tỵ nạn .Tôi may mắn nhờ vậy đã không bị hành hạ nhiều; vì sau đó bị đưa đi trình diện ban an ninh cuả bọn lính Para kháng chiến Mi ên .Sau một ngày cầm giữ họ lục soát ,tra vấn tình hình trên đường đi ,về bộ đội CSVN…rồi thả về chổ tạm ở bịnh viện. Không biết từ bao lâu ,người tỵ nạn VN sống ở đây.Họ trông chờ nghe ngóng ,hoặc nếu như có thể đi tiếp lọt vào trong đất Thái ;hay mong có được quốc tế biết tới.Tháng ngày tâm trạng mọi người chỉ ngóng chờ, lo lắng và bọn lính Para cũng thường xuyên đe doạ tính mạng .Sống qua ngày người tỵ nạn nhờ vào sự giúp đở cuả Hồng thập tự quốc tế rất hạn chế . thiếu thốn mọi điều và tự lo liệu .Trải chiếu hoặc nylon nằm ngũ dưới đất sống lây lấc quanh quẩn trong phạm vi bịnh viện. Anh Tố nguyên là bác sỉ thú y,dáng dấp thư sinh hiền lành nói giọng Huế ,miền trung là đại diện nhóm người tỵ nạn VN ở đây và Sơn Hương phụ trách liên lạc với bọn Para lảnh chuá.

Không bao lâu chỉ khoảng 1 tháng ở đây thì trại NW 82 được dựng lên. Tôi và tất cả bà con được đưa vào trại đầu tiên ng ày 26-12-1982.Trại không xa chỉ cách bịnh viện Nong Samet qua một hàng rào tre vài trăm mét, trên vùng đất đỏ bụi bậm núi rừng biên giới khô nóng cháy da thịt.

Chiều chợt về trên dấu chân vùng xa lạ
Mảnh trời buồn xa vắng giữa rừng cây
Điêu linh,vất vưởng lạc loài biên giới Thái
Đất bụi đỏ khô cằn, đỏ mắt nhớ người yêu

Từ đây đến vòng đai giao thông hào biên giới Thái cũng chỉ non 1 km . có trại tỵ nạn lớn Khao I Dang trong đất Thái chỉ đi vô thêm nửa vài cây số.Chúng tôi rất ao ước được vào trại này ,vì tới được đó mới chính thức được công nhận là tỵ nạn ,mới được quốc tế gọi phỏng vấn và cho đi định cư. Còn ở đây không ai biết đến người tỵ nạn VN cả. Sau này ngay cả vào trại NW82 cũng thế ,
Trại NW 82 được xây cất bằng tre rào tứ phiá ,với hai lớp r ào c ách kho ản 1 thước.Từ cổng trại đi vào có cổng lính Thái gát ngày đêm ,và những ụ gát chung quanh. Bên tay phải là nhà trại bằng lá của ban chỉ huy do một tên đại úy chỉ huy trại cùng với một tên phó hung thần tên Chon, được đặt tên là thằng cọp, cùng một tiểu đội lính task force Thái hung dữ .Kế bên là nhà bếp chung và kho lương thực .Bên tay trái là nhà lá ban đại diên và anh Tố tiếp tục là đại diện cho bà con tỵ nạn VN. Ban đại diện thành lập nhiều ban,tiểu ban để tự điều hành mọi việc an ninh trật tự ,giáo dục ,y tế….đủ cả.
Khởi đầu trại tập trung số dân cuả bịnh viện Nong Samet và Nong Chan đưa về rồi sau đó lẻ tẻ từ nhưng nơi khác.Từ vài trăm người với 15- 16 cái lều đến đỉnh điểm cuối cùng lên đến 1800 người với tất cả là 30 cái lều nhà binh thật lớn.trong mỗi cái lều là gần cả trăm người và 1 căn nhà tranh lớn bằng cở bịnh viện với giường ngũ 2 tầng chật chội…cả hơn 500 người ! Đầu tiên chúng tôi nằm đất ,sau thành lập thêm ban xây dựng lấy tre Hồng thập tự cho ,chẻ đôi rồi kết đóng thành xạp dài làm giường ngũ dài từ đầu lều đến cuối lều.Lều chia làm hai dãy qua một lối đi ở giữa lều rộng khoảng 1m.Xin nói thêm trên mỗi bên xạp giường, người nằm sát bên nhau( rộng khoảng 80m)như cá mòi chứa trên hàng trăm mạng trên đó.Có biết bao chuyện hỷ nộ ái ố trên những xạp giường chung này.Chuyện của một gia đình ,hay một cá nhân làm ảnh hưởng lây chung cả đám…phải khóc cười .như vợ chồng cài vả, đánh lộn .tiếng kot kẹt lăn lộn dù khéo nhẹ cũng làm người khác hết ngũ!...Phải nói là bất cứ mọi sinh hoạt ,gì gì cũng đều làm ,xảy ra ở trên cái giường xạp tre này ,đó là nơi ăn ,ngũ vvv…&vvv…

Sinh hoạt trong trại vô cùng khó khăn thiếu thốn ,mất vệ sinh cùng cực càng về sau này khi số lượng người quá tải thì càng chật chội,khốn khó hơn .Trại có một dãy nhà vệ sinh chòi lợp nylon và tôn nhựa khoảng 6, 7 cái,dựng trên những cái hố đào sâu với dòi bọ lúc nhúc,vô cùng hôi hám.Nắng biên giới vùng nhiệt đới nung bốc hơi khiếp đãm. Di vào cầu tiêu là cả một cực hình chẳng đả.giống như vào tắm hơi mùi phân xí nực nồng bám dính vào da thịt đến muốn tởm lợm buồn nôn mà lại không có nước để tắm.!Phải chịu khó phơi trần đi ngoài gió một lúc ,lấy khăn lau mồ hôi cho sạch rồi mới dám lại gần người khác

*.- Tiêu chuẩn căn bản cho 1 đầu người được cung cấp :
- 8 lít nước 1 ngày -Phụ nữ thì rất là khốn khổ … chừa nước để uống & đánh răng sáng thôi ,còn lại bao nhiêu vừa tắm vừa giăt quần áo luôn một lúc (Mặc cả quần áo vào lúc tắm giặt luôn !Thực ra suốt ngày đa số chỉ mặc có cái quần xì lỏn nên không có gì phải giặt;Chỉ có phụ nữ là rất khốn khổ ở điểm này).
- Thêm 1 phần nước cho những ai có làm việc trong các ban ngành phục vụ trong trại; May là tôi có trong ban gi áo dục trại,daỵ tiếng Anh cho các em nh ỏ nên cũng có đủ nươc đê dùng
Và thực phẩm tiêu chuẩn 1 tuần phát 1 lần gồm:
- Cá xấy khô nhỏ bằng đốt tay 5 hay 6 con hay 1 lon cá hộp nhỏ
- Cá mặn gọị là pla-thu (ướp muối mặn chát) nhỏ xíu 5 hay 6 con .
- Dầu ăn vài muổng canh hoặc muối 1 hay 2 muổng.
- 1 lon sửa bò đậu xanh hay đậu hoà lan (làm được nhiều việc lắm)
Chỉ có vậy thôi cho 1 tuần

Đồ ăn thì tự túc nấu ,còn cơm thì được nhà bếp nấu phát chung tập thể . Độc thân một mình như tôi thi nấu nướng rất phiền ,lại nửa chẳng có nồi niêu xong chảo để nấu ,nên thường gom tất cả đồ lảnh được xin đưa cho những người có gia đình nấu ăn ké qua bửa ,hoặc đem cá khô qua nhà bếp xin nướng đở.

Cũng xin phiếm bàn chút về đậu xanh và đậu Hoà Lan .Đậu xanh làm được giá ,rồi làm chua,nấu canh …tạo ra chất rau xanh dinh dưỡng vì trại không cấp rau tươi. Đậu Hòa Lan đem rang làm trà để uống,làm bánh cho dịp đám cưới dã chiến –Càng khổ ,khốn cùng con người càng tìm đến nhau yêu thương nhau hoặc thời gian chờ đợi quá lâu để an ủi ,bớt phần đơn côi họ quyết định cưới nhau -Thật tuyệt vời chỉ 1 lon đậu xanh,1 lon đậu petti bois hoà Lan, họ đã trở thành vợ thành chồng ở cái nơi khốn khổ đìu hiu này-Tính ra cũng có đến 4 -5 cặp cưới nhau trong trại trong giai đoạn cuối cùng trại đóng cửa .Cũng có trường hợp cưới vì muốn ghép form laị để được định cư cùng với nhau .
Từ ngày đầu bà con VN tỵ nạn vào trại NW 82 ban chỉ huy Thái và bọn lính canh gát rất tàn bạo và khắc khe – ra nội quy vô cùng nghiêm khắc

- Giới nghiêm sau 8 giờ :mọi sinh hoạt đều bị cấm chỉ ,rụt rịch nói chuyện là ăn đòn ngay…thằng cọp đi rà khắp từng lều mọi đêm Và hằng đêm sai goị tìm gái : uy hiếp hoặc o ép gọi lên ban chỉ huy .-Sáng ra kiếm cớ vệ sinh lều ,dơ bẩn ,xả rác để kêu hết cả lều ra đánh thị uy cả già lẫn trẻ đều bị đánh.mỗi người 2 roi.co khi đến 2 hoặc 3 lều bi đánh ,tổng công gần 2 ,3 trăm người !

-Như là một trại giam tập trung .Tên đại úy Thái ra nghiêm cấm liên lạc thư từ, cấm tiếp cận trao đổi mua bán với bên ngoài .-không được lảng vảng đến gần hàng rào. Bọn lính Thái bắt gặp ai lại gần hàng rào là đá, đánh đập thẳng tay .Dân tỵ nạn bị kềm chế ,ngược đải, thiếu thốn trong mọi điều kiện sinh hoạt .Nghèo khổ ai cũng như nhau ,và dù có tiền cũng không thể mua gì được.

-Thỉnh thoảng cọp bày ra làm kiểm tra lều để tìm tiền và vàng bạc,cùng lúc bắt mọi người ra đứng ngoài sân để lục xét. Hắn để ý nhiều vào những lều gia đình có đông người và đàn bà con gái. Tất cả những lều hầu như đều bi hành hạ tập thể như nhau.Lều tôi ở là lều 2, ít bị nó để mắt vì đa số là quân nhân VNCH, độc thân làm việc trong nhiều ban nghành của trại Nhưng dù vậy cũng không tránh được bị phạt khi vi phạm,bị bắt quả tang Thach Cang s/q cảnh sát quốc gia làm trật tự viên trại, phạt ăn 2 bịch kẹo luôn cả vỏ.Sơn Hương,t/úy phó ban đại diên bị phạt ăn sống con lươn vì đem thức ăn từ ngoài vào.Anh Hồng phải uồng và nhai bả thuốc lá vì mua thuốcbên ngoài.và tôi bị đeo tấm bảng với hàng chử gởi thư ra ngoài,phải quỳ gối trước sân văn phòng ban đại diện suốt một buổi dưới nắng!(Tối hôm trước có phái đoàn phục quốc vào ,tôi nhờ chuyển lá thơ cho thằng em vợ đi kháng chiến đợt trước đó; có kẻ chỉ điễm với Thái nên sáng hôm sau tôi bị kêu lên phạt quỳ đeo bảng!).

Nói về thằng cọp thì ai cũng khiếp đãm vì hắn vô cùng hung ác và là nổi sợ hải cuả toàn trại nhất là phụ nử, bị nó đêm đêm lục lạo kiếm tìm để được thoả mản .Hắn sáng chế nhiều hình thức phạt dã man như kể trên ,thêm nửa như băt chước Mr.T ,bắt phạt cắt tóc đem đi riểu quanh trại để làm trò cười chơi (ai cũng kinh dị vì lúc đó đâu ai biết mái tóc Mr.T ) Hoặc bắt lội nước dưới hố toàn phân
Tôi viết những lời này nói lên thảm trạng cuả người tỵ nạn Trại NW 82 :

Cuộc đời tỵ nạn thảm thê
Blathu*,cá xấy chán chê ngẹn ngào,
Suốt ngày thơ thẩn ra vào
Nằm ngồi không ổn nắng cào cháy da
Lều tăng(tent) tre xạp xắp ba
Phơi trần da thịt tựa bầy đười ươi
Ngoài sân Cọp Thái chơi người
Trẻ già ,trai gái hai roi thẳng đòn.
Nhìn xa ngàn dăm nước non
Thảm thương than phận sống nương xứ người
chú thich: (*) tên cá muối ương mặn

Bọn Lính Thái giam cầm ngăn chận dân tỵ nạn VN, cũng như không muốn cho quốc tế biết để can thiệp. Ý định cuả Thái thành lập trại là đem dân tỵ nạn kháp nơi về giam giữ ,chận không cho đi lọt vào đất Thái. Vì vậy trại NW82 được canh giữ vô cùng gắt gao,khắc nghiệt như một trại giam . Không cho liên lạc thư từ ,mua bán, trao đổi tiếp xúc với người bên ngoài :
khủng bố tinh thần qua những hành động và lối đối xử cuả bọn lính Thái với dân tỵ nạn vượt biên đường bộ qua Thái là làm nhục chí ,gây kinh hoàng để người vượt biên sợ mà đừng nhắn tin về cho thân nhân tiếp tục vượt biên qua Thái .

Môt số người không chịu nổi sự giam cầm,nóng lòng chạy vào đất Thái , đã trốn trại và nghe đồn có người bị lính Thái bắn chết.Có một số chán nản,không hy vọng hoăc nhiều lý do; khi phái đoàn phục quốc đến tuyển,đã theo trở về -ít nhất có 3 đợt ra đi như vậy qua đại diện các mặt trận phục quốc khác nhau như M.t Hoàng cơ Minh,Chí nguyện đoàn Võ Đại Tôn…đến trại tuyển đi. . Nếu như không vì chiến tranh leo thang do bộ đội CSVN đánh tới, tình hình quá nguy hiểm vì pháo kích ,cái chết cận kề.Trại Nong Chan kế bên đã bị đánh san bằng , thì chắc là phải sống mỏi mòn không nước nào biết tới .Lúc đó cũng may quốc tế biết đươc và can thiêp,cấp tốc giải quyết ,Họ dựng lều dã chiến ngay sát biên giới. Phái đoàn các nước đến làm việc phỏng vấn tại chổ ;làm hồ sơ nhận cho đi định cư .Chỉ sau vài ngày,nhi ều nươc tiếp nhận , từng đợt được đưa vào trại chuyển tiếp Panat nikhom Transit center trong đất Thái. Được biết vì có một gia đình có vài ba đứa con lai Mỹ cũng vừa mới nhập trại nên Mỹ đến bốc trước nhất. Kỳ đó có rất nhiều nước đến nhận định cư người cuả trại NW.82 .Mỹ là nước đến phỏng vấn nhận cho đi đầu tiên và nhiều nhất .Sau đó lần lượt là Canada, Úc, Ý …có đến mười mấy nước.Chúng tôi qua trại Panatnikhom không lâu độ 2 hoăc 3 tháng tất cả sau đó được giải quyết cho đi.Tôi đến Montreal.Canada ngày 12 tháng 5 1983

Một số chi tiết nhỏ xin ghi thêm,số người tỵ nạn trong trại như hồi ký anh Phước nói là người VN chỉ có khoảng 300 ,người Chàm 200 và còn lại là người Miên. Điều đó không đúng mà phải nói đó là người Việt gốc Miên ( Khmer Krom),Sắc dân thiểu số miền Tây và Việt Nam khoảng trên 600 người lúc cuối cùng.

Gần lúc sắp đóng trại khi quốc tế biết can thiệp và báo chí có đề cập về tình cảnh người tỵ nạn VN cuả trại NW 82.Bon lính Thái mới có chút phần để yên là không hành hạ nhiều như lúc đầu,dễ chịu môt chút .Sau này có cho nhận gởi thơ từ nhưng rất giới hạn mổi tháng chỉ 1 lần ,được lảnh quà thân nhân gởi cho thông qua ICRC,nhưng bi kiểm soát;Money order bị bắt đổi rẻ ra tiền Batt. Lập thêm nhà bếp nấu tự túc ngoài trời,mua bán trao đổi lén lút (làm lơ phần nào) Ban chỉ huy Thái tổ chức các sự kiện thể thao văn nghệ mừng ngày lể sinh nh ât vua Thái và mời các đại diện quốc tế tham dự.Tiệc tùng,khiêu vũ lễ giáng sinh cho nh ân vi ên các hôi thiện nguyện,cơ quan quốc tế.Trong không khí ấy và cũng có lẻ lúc khổ quá cũng muốn có chút quà bồi dưỡng 1 ký đường và vài thứ khác không còn nhớ .Tôi đã ghi danh tham gia thi đấu võ thuật đêm lễ mừng sinh nhật vua Thái .Sự kiện đêm đó 3 người VN tỵ nạn Tôi,Sơn và một người nửa không nhớ tên tham gia thi đấu đều đánh thắng cả 3 người lính Thái khoẻ mạnh.Trên tinh thần võ sĩ đạo biễu diễn thi đấu thể thao giúp vui ,chúng tôi đã bị truy lùng tìm đánh đêm hôm sau bởi cái đám lính thiếu tinh thần thể thao.Cũng may chúng không tìm thấy được tôi và các bạn khác .Nhờ ban đại diện báo cáo lên chỉ huy Thái nên tốp lính bị đổi đi .May là thời kỳ đó đã dễ nếu như thời kỳ đầu có lẽ chúng tôi khó còn mạng .Vấn đề là một số người phần nào cũng thích thú ,được an uỉ tinh thần .Số khác lại sợ là lính Thái sẽ làm khó dễ , họ trách móc chúng tôi là gây chuyện, sau này cuộc sống cuả họ sẻ bị khó khăn hơn !

Sống trong giam hảm nhưng trong lòng vẫn luôn nung nấu nhớ về gia đình còn lại ở quê nhà.,kiên trì giữ vững tinh thần dù có nhiều đồn đải bị đưa trả về ,bị bỏ mặc và chết chóc vì chiến tranh đang lan đến..
.
Lời nhắn cho em
Nhớ về quê củ xa ngàn
Đọc thư em gởi đôi hàng lệ tuôn
Mưa rơi từng giọt u buồn
Tiếng con văng vẳng gợi đau nổi lòng
Niềm thương nổi nhớ buồn trông
Em ơi ! ngăn cách tủi hờn đôi ta
Nẻo đường ngàn dặm cách xa
Nhớ nhung da diết xót xa chất chồng
Biết em ngày đợi đêm trông
Ôi! Lòng anh cũng ngày mong tháng chờ
Xin em hảy vững đợi chờ
Anh về dệt lại vần thơ thuở nào.

Panatnikhom 1983

Panatnikhom 1983

hình chụp cùng Thành và các bạn khác (quên tên) 
cuả trại NW82  lúc qua Panatnikhom

March 27, 2015

Hồi Ký của chị Minh Kha - Nhân viên JVA, INS

Chị Minh Kha nhớ lại nhưng người từng làm việc  cho dân tị nạn, xin đăng lại đây vì có thể là những
Anh John Whysham
thông tin bạn bè tị nạn ngày xưa muốn tìm.

************

Trong thơ này chị sẽ dài dòng giải thích để em biết ai là ai trong mỗi tấm hình, để bổ xung cho các chú thích chị đã viết kèm theo từng hình đã ra bưu điện gửi em hôm nay.

A. NHỮNG NGƯỜI LÀM VIỆC:

1. Về các tị nạn NW82 volunteer làm việc cho JVA:
Có chắc hơn 20 các anh chị ra làm thông dịch viên và các việc khác cho JVA, không nhớ chính xác tất cả bao nhiêu người và không nhớ hết tên của từng người.

2. Về các tị nạn NW82 volunteer làm việc cho INS:
Chỉ có 6 người làm thông dịch viên cho INS: anh Sanh, anh Tuệ, anh Ngôn, anh Long-Vy, anh Bách và Minhkha, tức là chị.

Bốn anh Sanh, anh Tuệ, anh Ngôn, và anh Long-Vy KHÔNG là tị nạn NW82, không nhớ mỗi người đến từ trại nào, mà đến NW82 cùng JVA Team để thông dịch cho INS ngay từ ngày đầu khi JVA đã hoàn tất preliminary screening và INS bắt đầu xuống NW82 phỏng vấn tị nạn.
Anh Bách và chị là hai tị nạn duy nhất của NW82 làm việc cho INS.
Những tấm hình chị có đã chụp đầy đủ tất sáu thông dịch viên này, nhưng rải rác trong nhiều tấm khác nhau, không có tấm nào chụp chung đủ sáu.

3. Về các nhân viên JVA xuống làm việc ở trại NW82:
Có rất nhiều các anh chị là nhân viên JVA, người Mỹ có, người Việt có, nhớ được một chị tên Nina người Lào lai Việt biết nói tiếng Việt, không có hình nào của chị cả. Không nhớ nhân viên JVA có tất cả bao nhiêu người và không nhớ hết tên của từng người. Chắc cũng khoảng ít nhất 10-15 người.

Sau khi tị nạn cuối cùng của NW82 được phỏng vấn rồi, JVA không xuống NW82 nữa, rồi tất cả sáu thông dịch viên cho INS không đi Panatnikhoum để chờ đi Bataan, mà họ phải tiếp tục làm việc cho JVA sáu tháng xong đi thẳng qua Mỹ, làm việc ở office tại Bangkok dưới ông Chris ??? JVA Supervisor (không có hình).

Các tdv là nhân viên làm việc có lương tượng trưng, được JVA "mướn" làm việc cho họ và cho cả INS.

Đôi lúc INS đi xuống mấy trại đường biển thì JVA với vài tdv phải đi theo làm việc. Cũng vậy, đôi lúc JVA đi xuống Panat thì vài tdv cũng đi theo làm việc. Các tdv không đi theo thì ở lại làm việc tại Bangkok. Chị luôn xin đi theo mỗi lần JVA xuống Panat, để gặp lại bạn bè và ... chụp hình làm kỷ niệm.

Chị Pat ??? mới đầu là nhân viên JVA thường, sau này trở thành field team leader thay thế anh David ??? (không có hình) một khi NW82 đã giải quyết xong và anh David nghỉ làm.

Đây là lý do tại sao có 2 tấm hình của Jim và Jill nhân viên JVA với anh Bách và chị chụp tại chợ trời Bangkok, và 2 tấm khác nữa của một nhân viên JVA không nhớ tên, với anh Bách, anh Sanh và chị chụp tại bãi biển Pattaya khi đi chơi cuối tuần.

Đây cũng là lý do tại sao có 2 tấm hình của 2 nhân viên INS lại được chụp tại một trại đường biển kia, không nhớ trại ấy tên gì.

Chị Mai-Khôi (vợ của  Michael Eiland)
Trong hình:
Chị Mai-Khôi (chị là vợ ông Michael Eiland, nhân viên US Embassy tại Bangkok)
Chị Pat ???
Chị Sil ??? (chị là vợ ông Bob ???, nhân viên US Embassy tại Bangkok. Ông thỉnh thoảng xuống Panatnikhoum.)
Anh John Whysham
Anh Jim ???
Chị Jill ???
AnhPaul Tribble
Anh Doug ???

Như vậy có hình của 8 nhân viên JVA, nhớ được tên.
Có hình của 2 nhân viên JVA, không nhớ tên.

4. Về các nhân viên INS đã xuống trại NW82 interview tị nạn:
Có 6 hay 7 nhân viên INS, không nhớ tên người nào cả trừ một bà tên Sandy, hình như mình bà ấy là đàn bà còn mấy người kia toàn là mấy ông.

Trong hình:
Ông ???/??? Ông này đã xuống NW82 interview tị nạn.
Bà ???/??? Nếu chị nhớ không lầm thì bà này không có xuống NW82 interview tị nạn.

B. NHỮNG TỊ NẠN NW82 và NHỮNG TỊ NẠN TỪ CÁC TRẠI KHÁC DỌC BIÊN GIỚI.

Những hình chụp ở Nhà Thương Nong Chan và những hình chụp ở Panat lẫn lộn hai nhóm tị nạn này.

Note: Hưng sẽ thấy hình chụp ở Panat đánh dấu số # 28 là một hình đặc biệt vì phía sau lưng có ghi chú bằng tay của anh Minh tặng cho chị.

Ai là người cầm máy hình chụp các hình thì chị chịu thua không nhớ nổi, lúc là chị, lúc là người này người kia, toàn là tị nạn hay nhân viên JVA mà thôi.

Nhân viên JVA John Wysham lần cuối nói chuyện phone với chị 1995-96 thì đang làm nhân viên ngoại giao cho một US Embassy nào đó, không biết nay còn làm không. Hơi tế nhị, có nên post hình của ông ta không là do em quyết định.

Chị dài dòng giải thích để em biết ai là ai trong mỗi tấm hình. Có thắc mắc gọi chị.

Thân ái, Minhkha

-------------------------------------------
Thời gian đầu sang Mỹ chị còn gặp lại khoảng 20 người quen ở NW82. Nay đã mất liên lạc hết, mỗi người đi một phương. Ở San Jose có anh An, hình như là Trần Tú An làm ở tòa soạn Thằng Mõ, anh lấy tên Mỹ là Andy, tháng tám 2010 chị còn nói chuyện qua điện thoại. Anh ấy ờ tù Nong Chan chung với chị và cùng sang trại NW82. Nếu Hưng liên lạc được với anh ấy thì sẽ biết thêm nhiều anh chị khác nữa vì anh An vui vẻ và giữ liên lạc nhiều với bạn NW82. Vấn đề là không biết anh ấy và các người kia có muốn nhắc lại chuyện xưa không, vì như em biết có nhiều người không muốn nói tới nữa về phấn ấy của cuộc đời mình. Anh An có ông anh em cột chèo là anh Hoàng cũng ở tù Nong Chan, và thêm một ông anh em cột chèo nữa gặp lại ở nhà thương Nong Chan vào cuối tháng 11 năm 1981 khi từ nhà tù tụi chị được chuyển qua nhà thương, sau đó mới được chuyển qua NW82. Ông này là anh Toàn, tức là Đàm Trọng Toàn cựu đại úy nhảy dù sau này làm trưởng ban đại diện tị nạn NW82.


Các nhân viên JVA từ Bangkok xuống cũng khoảng chục người, có anh David ? , chị Pat?; chị Jill? , anh Jim?, anh Doug?, anh Paul Triblle, và anh John Whysham, Còn mấy anh chị người Mỹ nữa mà quên mất tên rồi. Có chị Nina?, người Việt lai Lào; có chị Sil ? người Việt lai Miên, chồng chị Sil là ông Bob người Mỹ thỉnh thoàng xuống NW82; có chị Chấn Eiland là vợ của ông đại tá Michael Eiland nghe nói lúc đó ông ta làm Coordinator cho tất cả các trại tị nạn đường bộ ở biên giới Thái Lan. Chị Nina cũng có chồng người Mỹ, tất cả mấy ông chồng người Mỹ này đều nói tiếng Việt rất rành và đều làm ở US Embassy ở Bangkok. Sau khi sang Mỹ chị giữ liên lạc với Paul Tribble và John Whysham và Chấn EIland một thởi gian rồi mất liên lạc với mọi người. À, còn một anh chàng trẻ tuổi Việt nữa tên là Kiệt cũng là nhân viên JVA.


Thơ dài rồi, hẹn thơ sau.

Minhkha

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Best WordPress Themes