Tối hôm ấy sau khi para bắt được chị đi lang thang một mình trong rừng thì chúng đem chị đi tra tấn
Chị Minh Kha thời gian làm việc cho INS tại Panatnikhom- 1983 |
Cuối cùng chúng dắt chị tới một chỗ kia, mở một cái cổng đẩy chị vào rồi khóa lại bỏ đi, không nói gì. Lúc ấychị hoang mang không biết mình đang ở đâu nữa. Đêm ấy không trăng sao trời tối mịt, chị không nhìn thấy gì rõ nhưng hình như thấy lờ mờ nhiều hình dạng người nằm bất động dưới đất, hoàn toàn im lặng.
Bỗng ngay lúc đó tự nhiên chị cảm thấy mắc tiểu quá không thể nhịn được, chắc vì mới hoàn hồn thấy mình chưa bị lính miên giết chết. Chị đang đứng ngay gần cổng và cố gắng nhìn trong bóng tối chị thấy mấy cái chậu hình như bằng nhôm to cỡ mấy cái tô phở xe lửa bán ở Saigon, treo tòong teng trên sợi dây kẽm gai. Năm sáu cái gì đó, màu trắng đục, có vẻ cũ và bị móp nhiều chỗ. Mắc tiểu quá rồi chị không suy nghĩ gì nữa chị tiện tay gỡ lấy một cái, rồi thế là ngồi xụp xuống đất chị lấy sà rông che mình rồi bắt đầu "tè" vào. Cảm giác khoái lạc gì đâu lúc ấy chị quên tất cả mọi thứ chung quanh mình.
Xong xuôi chị hắt nước tiểu ra ngoài rồi trả cái chậu nhôm về chỗ cũ. Chị còn đang ngơ ngác không biết phải làm gì bây giờ thì nghe tiếng một người đàn ông nói nhỏ bằng tiếng Việt, "chị đi vô phía trong kia nằm với mấy người đàn bà trong đó". Tiếng nói phát xuất từ dưới mặt đất chắc người ấy đang nằm. Chị hơi giật mình vì như vậy chị đã nghi đúng, có người ở nơi đây. Thế là chị bắt đầu đi từng bước cẩn thận tới chỗ ngủ, vừa đi vừa quan sát thấy quả có nhiều người nằm dưới đất nhưng thắc mắc không hiểu sao ai cũng bất động và im lặng hoàn toàn.
Sáng ra chị mới biết đây là nhà tù Nong Chan. Có khoảng 20 hay 30 tị nạn VN ở đây. Nói chuyện với họ mới biết đêm qua chị đã đi tiểu vào cái chậu nhôm là cái chén ăn cơm của tên miên kia, trong nhóm năm tên cướp của giết người! Chúng bị nhốt ở đây chung với tị VN, chỗ ngủ của chúng trong tù là đầu nhà bên kia có cổng riêng, nhưng mấy cái "chén ăn cơm" của chúng para gác tù bắt phải treo phía tị nạn VN, không hiểu tại sao.
Mấy anh nói trong tù này tị nạn VN không có chén ăn cơm, tới giờ ăn lính miên vào tù phát cháo thì mỗi người trải một miếng ni lông trên mặt đất nó sẽ múc bỏ vào đó một muôi cháo và ít cá bột. Chỉ có năm tên miên cướp của giết người là được phép có chén ăn cơm mà thôi.
Chị nghe xong sợ quá, sợ bị tên tù miên chủ của cái chậu nhôm kia, kiếm chuyện trả thù tội "vô lễ" của mình mặc dù mình không cố ý, nếu hắn đã nhìn thấy chị. Chị nói chị đâu có biết, tối qua mắc tiểu quá thấy mấy cái chậu nhôm tưởng là để đó cho mọi người trong tù dùng tiểu tiện vào ban đêm.
Rồi chị liếc nhìn về đầu nhà tù đàng kia, xuyên qua các lỗ hổng cùa cái vách dây kẽm gai chị thấy rõ năm tên miên tuổi thanh niên ngồi trên mặt đất đang trừng mắt nhìn chị một cách tò mò, có lẽ vì chị là ma mới. Mặt chúng dữ dằn y như tụi para gác tù, lại còn thêm vẻ bất cần đời nữa, đầu tên nào tên nấy đều bị cạo trọc rồi sơn xanh sơn đỏ. Chị tự hỏi trong năm người này ai là khổ chủ của cái chậu nhôm đã bị chị tiểu vào?
Mấy anh nói, "tối hôm qua lúc chị bị tụi lính miên đem vô đây tụi tôi trong tù còn thức hết nên ai cũng thấy chị lấy cái chậu xuống rồi đi vào trong đó. Chị mới vô tối quá không thấy đường còn mắt tụi tôi quen nhìn trong bóng tối rồi vì tụi tôi bị nhốt trong đây từ lúc trời chưa tối. Tụi tôi còn nghe rõ chị đái tồ tồ." Trời ơi, xấu hổ quá, chị biết nói gì bây giờ nên chỉ im lặng.
Sau đó mấy anh nói thêm trong tù này lính miên bắt ban ngày mọi người đều phải ngồi xuống trên mặt đất, không được đứng hay nằm, và đúng sáu giờ tối là mọi người phải tư kên tức là đi ngủ, là phải nằm hết xuống đất cấm nói chuyện hay gây tiếng động. Bởi vậy tối qua lúc chị bị đem vô là sau sáu giờ rồi, không ai dám nói chuyện, trừ một anh có can đảm lên tiếng chỉ đường cho chị đi vào chỗ ngủ của đàn bà.
Mỗi sáng tất cả tị nạn và năm tên tù miên kia đều phải bước ra ngoài xếp hàng đứng chung với nhau để para đếm đầu người. Khỏi nói suốt thời gian khoảng năm sáu tuần ở trong tù Nong Chan ngày nào chị cũng nơm nớp lo sợ bị tên tù miên chủ của cái chậu nhôm xử tội mình, nhưng may quá, đã không có chuyện gì xảy ra.
Minhkha
0 comments:
Post a Comment