February 21, 2013

Cha Jean Houlmann ~ Một Ân Nhân của Đồng bào Trại Tị Nạn Đường bộ Việt Nam...

Cha Jean Houlmann tại Cư xá của Bệnh Viện Trại tị nạn đường bộ Site 2 south 1986
Cha Jean Houlmann, sinh ra tại một thị trấn nhỏ St-Ursanne thuộc miền đông bắc nước Thụy sĩ,  một Cha dòng Dominican....

Cha đã đến với trại tị nạn đường bộ Việt Nam tại Site 2 south từ năm 1986....sứ mệnh của Cha rất đơn thuần...gần gũi với người tị nạn...lắng nghe ...xoa dịu những đau khổ của người tị nạn...Đặc biệt ngài chú tâm cho các trẻ em không thân nhân đi cùng, minor, hay mồ côi...

Lúc đầu ngài phải share đi chung 1 xe với cha Pierre Ceyrac...nhưng sau đó ngài tự túc và đi một mình bởi vì hai cha có những chương trình nghị sự khác nhau.  Khác với mọi cha, Cha Jean chỉ focus vào trại Việt Nam mà thôi, Ngài dạy lớp Pháp văn , ngài ủng hộ những hoạt động của Liên đoàn hướng đạo trại, trường học của trại, chùa Phật giáo Khmer Krôm, chùa Vạn Hạnh, hội người Hoa, người Chàm, bệnh viện ... Thỉnh thoảng Cha dâng lễ đồng tế với các Cha khác vào những dịp lễ trọng mà thôi, hoặc khi Cha Pierre vắng mặt...Mục đích của Cha không phải vào trại vì cộng đồng công giáo hay nhà thờ Emmanuel, mà cha cố tình len lõi vào nếp sống thực tế hàng ngày của dân tị nạn...Ngài ăn và uống với mọi người....ai mời ngài dùng gì..ngài không bao giờ từ chối.  Ngài thích bánh mì Việt nam ở trại mình...ăn với cá mòi trộn với ít hành củ và muối tiêu...Ngài thích cà phê "phin" của các quán trong trại và vào những buổi trưa hè, ngài thích 1 ly nước chanh xí muội với nhiều đá, hút thuốc đen của Pháp hiệu Gauloises...kẹt lắm ngài mới hút của Thái.

Cha Jean Houlmann dự tiệc sinh nhật của Lương Chương Thông.
Cha Jean giản dị, trầm lắng , nghe nhiều hơn nói, từ tốn...nhưng rất năng ̣động đến nỗi nếu ngài nhờ làm gì , mà người đó chập chạp thì ngài không vui....nói tóm lại đôi khi ngài hơi nóng tánh.
Dường như ngài trở thành một công chức làm việc trong trại...thứ hai tới thứ sáu...thậm chí luôn cả cuối tuần nếu Cha Pierre hoặc các cha khác không vào dâng lễ  được...cứ mỗi sáng cha vào để dạy lớp Pháp văn, sau đó Cha đi thăm hội đòan hay thăm chùa , hay một gia đình nào đó...tới khỏang 2 giờ chiều , cha về nghĩ trưa tại cư xá bệnh viện, khỏang 3 hay 4 giờ chiều Cha lại xuống trại, lúc này lũ trẻ đã tan học và tụ tập quấy quít theo Cha, đứa thì bập bẹ vài câu tiếng anh, tiếng pháp học ở trường, đứa thì mắc cỡ nhưng cứ đi theo ngài như chừng coi chừng cái gì đó cho ngài...hay lắm lúc ngài dẫn cả bọn vào quán khao cho một chầu nước chanh xí muội...vui lắm.  Những lúc đó nhìn Cha với những nếp nhăn của cuộc đời nhưng lúc nào ngài cũng nở nụ cười cả...bọn nhỏ còn đòi cha mẹ chúng làm sinh nhật và mời cha về nhà chúng....những lúc như vậy ngài đem vào vài hột gà luột, bánh mì Hamburger, sandwich, bơ, cheese , kẹo, bánh gateau...làm cho đám trẻ ngây ngất với những món Deluxe này...

Cha Jean Houlmann đang đãi các em Boy scout nước đá xí muội  vào trưa hè


Ngài có một đứa trẻ mà ngài xem như con nuôi, đó là Hòa Chảy <Lương Chưưng Thông>, Ngài thương Hòa Chảy, vì nó nhỏ nhưng rất lanh lẹ và hoạt bát, Chảy nói tiếng Anh rất hay so với cái tuổi của nó...Hòa Chảy còn xung phong làm Bus boy cho bệnh viện, đi phóng loa gọi bệnh nhân lên gặp Bác sĩ hay chuyển đi bệnh viện Khao I Dang, cứ có việc gì về liên lạc thì Hòa Chảy tung tăng phóng nhanh bằng chiếc xe đạp của Bệnh viện <Limousine đó>....Ngoài ra Hòa Chảy chỉ tới trại và sống với Mẹ của Chảy mà thôi.  Nay Hòa Chảy định cư tại Úc Đại Lợi...
Phần thưởng lớn nhất mà ngài tặng cho ai xứng đáng, hay ngài thích sau mỗi lần Ngài trở lại từ Pháp hay Thụy sĩ đó là một cái đồng hồ hiệu SWATCH a swiss-made watch , trông đơn giản nhưng rất elegant...như Cha Jean vậy.

Ngài ghé tai nói nhỏ," Cha sẽ ở lại trại đêm này
 để mừng Chúa Hài Nhi ra đời với tụi con..." .
Từ khi trại tị nạn hiện hữu tới lúc này, chưa có một Volunteer, hay bất cứ một người ngoại quốc nào dám ở lại qua đêm trong trại...thứ nhất đó là luật của MOI Bộ nội vụ Thái và Task Force 80, thứ nữa vì tình hình an ninh không lường trước được cho nên ngũ qua đêm trong trại là tối kỵ. Vậy mà đêm Giáng sinh năm 1986, sau khi làm lễ đồng tế với Cha Pierre xong, Ngài ghé tai nói nhỏ," Cha sẽ ở lại trại đêm này để mừng Chúa Hài Nhi ra đời với tụi con..." ...tin lan đi một cách nhanh chóng nhưng thận trọng bởi vì lính Thái mà biết được thì Cha sẽ bị phiền lắm...suốt đêm đó nhà thờ vui tưng bừng, nào là kịch hoạt cảnh, ca hát, tụ họp quây quần bên Cha...đám trẻ con thì thôi...chúng thức đêm với người bạn vĩ đại của chúng.  Chắc hẳn ̣đây là một kỷ niệm khó quên cho nhiều người.
Rồi thời gian qua đi, trại tị nạn đường bộ được "tái sinh" thêm một lần nữa...các phái đoàn của các quốc gia đệ tam trở lại phỏng vấn thâu nhận người tị nạn.  Cha Jean cùng các Cha khác làm việc không ngừng với những gia đình cá nhân bị khúc mắt, hay đánh rớt bởi các phái đoàn.  Cha Jean thì lo các Hồ sơ đi Pháp, Thụy sĩ , âu châu...rồi ngay cả đi Mỹ , Canada, Úc đại lợi....hình như ngài có lobby rất mạnh , nhất là phái đoàn Hoa kỳ...case nào Cha nhận đưa lên cho JVA hay INS, thì hầu như ̣90 phần trăm sẽ được chấp thuận....
Người tị nạn còn thấy cha thỉnh thỏang ghé lại Ban Thai Samat để trò chuyện với các nhân viên di trú đang làm việc ở đó....Ảnh hưởng của Ngài rất mạnh nhưng không ai rõ từ đâu mà Cha Jean có được sự hậu thuẩn đó.
Dần dần người tị nạn lên đường định cư sắp hết trại...có thể nói chúng ta đã bỏ ngài lại đàng sau mình...và với ngài đó là một điều mong ước của ngài, những gì ngài đã làm cho chúng ta.....





0 comments:

Post a Comment

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Best WordPress Themes